Lịch sử phục hồi của Phúc Kiến: Tiên phong hướng tới thịnh vượng chung trong sự khiêm tốn

Phúc lợi từ sự bất lợi: Phúc Kiến

Phúc lợi từ sự bất lợi: Phúc Kiến

Người cha dượng của tôi sinh ra ở một làng quê Phúc Kiến, nơi cuộc sống mưu sinh rất khó khăn. Ông đã làm việc tại Nam Bình (bao gồm Quang Huy, Thuận Thành) trong 17 năm, Ninh Đức 8 năm và Xiamen hơn 2 năm, sau đó quay lại Phúc Châu sống gần 30 năm. Ông đã chứng kiến ​​nhiều nơi khác nhau ở Phúc Kiến.

Phúc Châu cách Ninh Đức chưa đầy 100km, nhưng vào đầu những năm 1980, đi lại mất gần cả ngày. Dù là người hay hàng hóa, việc di chuyển giữa các tỉnh đều rất khó khăn. Ông không ít lần than thở rằng, những năm tháng đó ai nghĩ đến việc “cùng giàu có”? Thay vào đó, đó là thời kỳ “cùng nghèo khó”.

Phúc Kiến: Sự biến đổi kỳ diệu

Khi nói về Phúc Kiến, đây thường là thực tế được đề cập: địa hình đồi núi, giao thông khó khăn, và dân số đông nhưng đất ít, khiến người dân phải cố gắng hết sức mới có thể mưu sinh. Như An Khê hiện nay đã lọt vào top 100 huyện giàu nhất cả nước, nhưng đến năm 1985 vẫn là huyện nghèo quốc gia lớn nhất toàn tỉnh. Sự thay đổi kỳ diệu từ nghèo đói đến giàu có này thường được quy cho tinh thần “yêu thích cạnh tranh sẽ chiến thắng”, nhưng ít người nhắc đến một điều: Phúc Kiến cũng là một ví dụ điển hình của “sự biến đổi từ bất lợi thành lợi thế” – những yếu tố từng gây cản trở cho nó trong quá khứ đã trở thành lợi thế trong quá trình chuyển đổi sang nền kinh tế thị trường.

Sự phát triển nhờ địa hình đặc biệt

Phúc Kiến có rất ít đồng bằng, hầu hết tập trung ở các vùng biển nhỏ, điều này khiến nó trở thành trung tâm dân cư và kinh tế khi mở cửa và phát triển ven biển. Lịch sử “Bát Mân” ban đầu có năm phủ thuộc nội địa, nhưng hiện đã sáp nhập thành ba; từ năm 1851 đến 1953, tỷ lệ dân số ven biển tăng từ 70% lên 76%, đến năm 2010, ba thành phố nội địa Nam Bình, Tam Minh, Long Yên chỉ chiếm 21% tổng dân số, và giảm xuống còn 19% vào năm 2020. Không có tỉnh ven biển nào có sự phân bố dân cư hợp lý như Phúc Kiến, trong khi đó, Sơn Đông ngược lại, bán đảo Cao Ly (Qingdao, Yantai, Weihai) phát triển kinh tế, nhưng chỉ chiếm 20% dân số – trong trường hợp phân tán dân cư và trung tâm kinh tế, việc chia sẻ lợi ích cho mọi người càng khó khăn.

Các đặc điểm địa lý và văn hóa

Phúc Kiến nổi tiếng với các ngọn núi cao, khó khai thác, nhưng vì vậy mà tỷ lệ rừng che phủ toàn quốc là cao nhất. Do ít phá hủy môi trường, hệ sinh thái rất ổn định, và Phúc Kiến ít xảy ra thiên tai như hạn hán và lũ lụt. Kế hoạch của Keng Jingyun chia cả nước thành mười khu vực, thống kê tần suất xảy ra hạn hán và lũ lụt từ năm 1471 đến 1991, cho thấy tần suất hạn hán ở các vùng ven biển Phúc Kiến và Chiết Giang gần như thấp nhất. Mặc dù cuộc sống khó khăn, nhưng do ít gặp thảm họa lớn, thuế nhẹ, Phúc Kiến ít khi xảy ra nổi dậy nông dân, tạo điều kiện thuận lợi cho việc tích lũy tài sản.

Mô hình phát triển đa dạng

Địa hình đồi núi ngăn cản giao thông, nhưng cũng giúp Phúc Kiến tránh xa chiến tranh từ xưa, và thuận lợi cho việc bảo tồn di sản lịch sử. Các con sông ven biển chảy song song ra biển, tạo thành các lưu vực riêng biệt, vì vậy Li Xiaoyong trong “Lịch sử Địa lý Khu vực Trung Quốc” nói rằng Phúc Kiến có sự đa dạng văn hóa nổi bật, vì “toàn tỉnh thiếu một hệ thống văn hóa chính thống, ổn định, có khả năng lan tỏa. Phúc Kiến cũng không có ngôn ngữ, kịch, tín ngưỡng dân gian, phong tục phổ biến trên toàn tỉnh.”

Kết luận

Điều này tạo nên một tâm lý tự chủ mạnh mẽ, mỗi nơi đều tận dụng thế mạnh riêng để phát triển. So với các vùng đồng bằng như Hà Nam, Hà Bắc, xã hội Phúc Kiến có tính cộng đồng cao, ít nhất trong nội bộ gia đình, mọi người đều có công việc phù hợp. Điều này tạo nên một mô hình kinh tế dựa trên cộng đồng mạnh mẽ hơn so với các gia đình đơn lẻ.

Tóm tắt 5 từ khóa

  • Phúc Kiến
  • Kinh tế thị trường
  • Phát triển đa dạng
  • Người dân Phúc Kiến
  • Cộng đồng mạnh mẽ

Viết một bình luận